HT Thích Hạnh Tuấn: Tôi yêu màu Lam
Có một bài hát viết về màu áo của tổ chức Gia Đình Phật Tử Việt Nam do nhạc sĩ Trần Nhật Thành sáng tác từ thuở nào mà tôi không hay không biết. Bài hát “Tôi Yêu Màu Lam đã làm cho tôi yêu thích màu Lam – màu áo của tổ chức GĐPT – tự thuở nào mà tôi không còn nhớ rõ. Phải chăng những năm tháng khi mới lên 5, lên 7, tôi có cơ hội theo Cha Mẹ đến chùa Quang Hòa, thuộc xã Lộc Hòa, huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam để rồi sau đó tôi được chính thức gia nhập GĐPT Mỹ An, thuộc thôn Hoán Mỹ, Xã Lộc Hưng, huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam vào những năm 68-72. Trong những năm nầy, hình như tôi không còn nhớ là có Anh hay Chị nào hát cho tôi nghe bài hát nầy. Nhưng có một năm làm tôi nhớ nhất khi ấy tôi đã vừa tròn 38 tuổi, năm 1995. Trong khi tôi đến Chùa Viên Giác tại thành phố Oklahoma City, tiểu bang Oklahoma, USA, để chứng minh và thuyết giảng cho Trại Huấn Luyện Huynh Trưởng Cấp II, Trại Huyền Trang II, trên sân khấu của đêm văn nghệ chào mừng Trại Huấn Luyện nầy tôi đã hát say sưa như chưa bao giờ được hát.
Tôi đã trình diễn bài hát nầy trong tâm trạng yêu mến màu Lam vô cùng tha thiết. Tôi nhớ rõ lắm, lúc ấy là đêm nhiệm mầu làm sao, sau một màn vũ đặc biệt của các Em Oanh Vũ Nam trong GĐPT Viên Giác, tôi đã hát bài hát nầy. Trước khi được hát, tôi lại cao hứng dẫn lời bạt cho bài hát nầy rằng: “Cách đây trên 30 năm, Thầy cũng múa hát thật dễ thương như các Em Oanh Vũ vừa trình diễn hôm nay”. Tôi lại tiếp, “Có người hỏi tôi rằng, “Tôi yêu màu Lam, tại sao tôi không còn mặc áo màu Lam mà mặc áo màu nâu sồng.” Tôi đã trả lời một cách đầy thơ mộng là vì màu áo nâu sồng của tôi đang mặc là được hòa từ màu đỏ của máu con tim của mình với màu Lam. Màu đỏ mà đem hòa với màu Lam chắc chắn thành màu đà, màu nâu. Cho nên trong chiếc áo tràng màu nâu tôi đang mặc đã thấm đượm màu đỏ của máu trong tim tôi hòa với màu Lam tôi đã từng mặc khi còn là đoàn sinh trong GĐPT.”
Hình như hôm ấy tôi hát không được đúng nhịp điệu của bài hát cho lắm vì không có chuẩn bị trước để tập dợt với người xử dụng đàng Organ. Thế nhưng tôi vẫn tự hào là tôi hát rất hay. Sau khi bước xuống sân khấu văn nghệ, tôi gặp Chị Tâm Minh Vương Thúy Nga, được Chị ấy khen tặng là những lời bạt trên sân khấu để giải thích về màu áo nâu tôi đang mặc giống như Xuân Diệu làm thơ. Tôi cũng vui thêm.
Và kể từ đó, mỗi lần có cơ hội được về sinh hoạt với GĐPT, bất cứ ở đâu, bất cứ trại huấn luyện nào từ cấp đơn vị gia đình hay cấp miền hoặc trung ương tôi rất mong được hát bài hát ấy. Và, tôi cũng đã có một lần phát biểu là bài hát nầy tôi “cấm” không cho ai được hát cả mà chỉ có tôi được “độc quyền” hát bài hát nầy. Câu nói nầy đã được nghe và đã được lan truyền khắp nơi trong tổ chức GĐPT để hôm nay hầu hết các Anh Chị Huynh Trưởng lớn trong tổ chức đều phải biết về “chủ quyền” bài hát nầy mặc dầu tôi không phải là tác giả mà đã nghiễm nhiên trở thành một ca sĩ kiêm tu sĩ có “độc quyền” hát bài hát nầy.
Tôi còn nhớ lắm, tôi hát bài hát nầy trong Trại Huyền Trang II tại Viên Giác, vào năm 1996, rồi tôi cũng hát tại Trại Huyền Trang III được tổ chức tại Fre- mont, CA rồi dời về tại Marina, CA vì hỏa hoạn. Thế nhưng, tôi không được hát trong Trại Huyền Trang IV, tháng 9, năm 2011 tại Chùa Việt Nam, Houston, TX. Tôi có cảm giác buồn buồn vô hạn và cảm thấy ấm ức vô cùng.
Thầy Hạnh Tuấn cùng Ban HTr GĐPT Trúc Lâm với bài hát “Tôi Yêu Màu Lam” trong Lễ Hội Văn Nghệ Chào Mừng Kỷ Niệm 30 Năm Xây Dựng và Phát Triển Miền Tịnh Khiết, tại Chùa Linh Sơn, Dickin- son, TX, 11/2012
Trong chương trình Văn Nghệ chào mừng Đại Hội Huynh Trưởng GĐPT Việt Nam tại Hoa Kỳ lần thứ 9, được tổ chức tại Trung Tâm Huấn Luyện và Tu Học Quảng Đức, San Bernadino, CA, tôi đang lo là mình không được hát bài hát nầy vì chương trình đã được lên sẵn mà người hát là Huynh Trưởng Diệu Lan Đặng Xuân Hương. Tôi vẫn còn chút hy vọng mỗi lần tôi nhìn lên tờ chương trình Văn Nghệ được dán ở cửa ra vào Hội Trường Đại Hội là Chị Diệu Lan hát bài “Tôi Yêu Màu Áo Lam”. Tôi nhớ không lầm là cũng có một bài hát mang tên như vậy do nhạc sĩ Trường Khánh phổ nhạc thì phải. Bài hát nầy có vài câu mà tôi còn nhớ không rõ lắm như là: Tôi yêu màu áo lam, màu áo ấy ngoan hiền… ..Tôi cứ nhẩm đi nhẩm lại câu hát ấy để mình còn chút an ủi là Chị Diệu Lan hát bài hát nầy sẽ không trùng với bài hát “độc quyền” của mình.
Tôi lại cảm thấy có một chút thất vọng khi nghe Chị MC của chương trình Văn nghệ mừng Đại Hội 9 giới thiệu tiêu để của bài hát mà Chị Diệu Lan sẽ hát, “Tôi Yêu Màu Lam”. Khi nghe như vậy tôi vẫn không tin là tai mình nghe đúng lời giới thiệu bài hát của MC. Trong chờ đợi tôi lại muốn nghe bài hát nầy được giới thiệu với tiêu đề khác, “Màu Lam Sức Sống”. Hình như tôi nghe đâu đây một lần nào đó, bài hát nầy cũng có MC nào giới thiệu là “Màu Lam Sức Sống”
Hình như anh linh của Chư Thánh Tử Đạo trong tổ chức GĐPT làm chứng và gia hộ cho tôi thì phải. Chị Diệu Lan hôm nay không thể hát được vì Chị đã quá bận để lo cho Đại hội trong trách nhiệm của Tiểu Ban Vận Động Yểm Trợ mà không có thì giờ để tập dợt, mà chị cũng không thuộc lòng bài hát nầy. Chị cũng đã cẩn thận viết bài hát nầy trên giấy để cầm và hát trên sân khấu, nhưng khi lên sân khấu Chị Diệu Lan không tìm đươc cái folder, hay cái túi xách mà Chị nói là Chị đã để bài hát trong ấy.
Trong khi loay hoay trên sân khấu để giới thiệu bài hát, Chị Diệu Lan đã “thật thà khai báo” là Chị đã không có lời bài hát nên chị không dám hát mà phải mời Thầy Hạnh Tuấn lên hát mới đúng. Ô! Tôi mừng quá chừng. Tôi cũng “thật thà khai báo” trên sân khấu là tôi và tất cả Huynh Trưởng thuộc GĐPT Trúc Lâm, Chicago, đã có chuẩn bị và tập hát bài hát “Tôi Yêu Màu Lam” trước khi về Đại hội. Thế là cơ hội ngàn vàng đã đến cho tôi và cho Huynh Trưởng GĐPT Trúc Lâm.
Tôi nhảy vọt lên sân khấu trong niềm vui vô hạn với lời cảm ơn chân thành gởi đến Chị Diệu Lan là đã cho Thầy có cơ hội hát bài hát nầy, nếu không được hát thì đêm nay tôi không thể nào ngủ được…
“Tôi yêu màu Lam là màu thêm sức sống”
Câu hát đầu tiên của bài hát “Tôi Yêu Màu Lam” đã nói lên tất cả ý nghĩa cao đẹp của một đoàn sinh có hạnh phúc được mặc áo Lam. Sức sống mà tác giả của bài hát nầy phải thực sự sống với tổ chức Gia Đình Phật Tử mới có thể viết lên một câu mở đầu cho bài hát đầy ý nghĩa như thế. Nhạc sĩ Trần Nhật Thành phải là một đoàn sinh của Gia Đình Phật Tử Việt Nam. Anh Nhật Thành phải là một đoàn sinh rất tinh tấn và phải gia nhập đoàn kể từ khi Anh còn bé thơ khi lên 6 để được vào Đoàn Oanh Vũ. Bây giờ Anh Nhật Thành ở đâu, còn sống hay đã về cõi Phật với anh linh của các Thánh Tử Đạo trong GĐPT.
Cho dù Anh Nhật Thành còn sống hay đã khuất thì theo tôi bài hát đã, đang và sẽ có một giá trị tuyệt đối. Màu Lam có thêm nhiều sức sống nầy đã phải được un đúc từ Phật, Pháp và Tăng với Trí Tuệ, Thanh Tịnh, Từ Bi, Hỷ Xả và Tinh Tấn. Đây chính là những ý nghĩa cao đẹp nhất trong giáo lý của Phật giáo đã được sáng tổ của GĐPT Việt Nam chọn làm huy hiệu cho GĐPT – Huy hiệu Hoa Sen trắng có 8 cánh nằm trên vòng tròn viên dung vô ngại của màu xanh lá cây.
Còn gì cao đẹp hơn khi tâm hồn của Anh, của Chị và của Em là những đoàn sinh của tổ chức GĐPT mà đã được thấm nhuần giáo lý bình đẳng của Đức Phật. Còn gì cao quý hơn khi tâm hồn của chúng ta được thấm nhuần bởi giáo pháp cao minh, thuần tịnh trong sáng của Đức Phật và còn gì cao quý hơn khi đời sống của chúng ta được hướng dẫn, dìu dắt và dạy dỗ của một Tăng Đoàn thanh tịnh hòa hợp.
Thế giới nầy đã bị ô nhiễm, băng hoại cũng chính vì những tư tưởng tham sân đố kỵ, tranh chấp hận thù, nhỏ nhen ích kỷ. Còn gì cao quý hơn khi được thay thế bằng hình ảnh từ bi độ lượng, bình đẳng lợi tha vô ngã của Từ, Bi, Hỷ, Xả mà chính Đức Phật là kẻ hiện thân sống động cho thông điệp nầy.
Thế giới loài người mỗi ngày một thông minh tiến bộ trên nhiều lãnh vực, đặc biệt là lãnh vực khoa học. Con người biết nhận chân ra giá trị tuyệt vời của giáo lý khế cơ, khế lý của Phật giáo, một nền giáo lý mà các nhà khoa học tiên tiến của nhân loại đang tìm kiếm học hỏi. Trong khi đó trên thế giới loài người hằng ngày vẫn tiếp tục bị hủy diệt bởi bom đạn của những nhà độc tài tham vọng với đầy dẫy những lợi danh sắc dục. Thì ra, nhân loại đang cần những trái tim biết thương người biết thương đời, biết chia xẻ và biết sống đơn giản để buổi sáng mang niềm vui cho người và buổi chiều giúp cho người bớt khổ của hàng triệu trái tim mang màu áo Lam. Chất liệu nầy rất cần thiết và đã được nuôi lớn trong tâm hồn phụng sự bởi các bậc xuất trần thượng sĩ của Tăng đoàn trong chốn thiền môn u tịch. Với tuệ quán các Ngài đã, đang và sẽ lên đường để hiến tặng và ban cho đời nhiều nụ cười tràn đầy tỉnh thức.
“Tôi yêu màu Lam màu kết bao tình thương”
Trong tâm hồn tôi, trong tâm hồn Anh, trong tâm hồn Chị và trong tâm hồn Em, những đoàn sinh GĐPT, đã được kết đọng bằng một thứ tình thương không điều kiện. Tình thương nầy đã được gieo trồng bằng những hạt giống thơm lành của từ bi, của tinh tấn, của thanh tịnh, của hỷ xả từ khi các Anh, các Chị, các Em mới vào đoàn. Nói đến tình thương hay từ bi của đạo Phật mà các Anh, các Chị, các Em đang tin tưởng và thực tập là một thứ tình thương không điều kiện. Tình thương nầy chính là chất liệu từ bi không chấp trước của Phật và Bồ Tát. Tình thương nầy được soi sáng bởi ánh sáng của Trí Tuệ hay là hiểu biết.
Thầy Nhất Hạnh luôn nhắc chúng ta phải có hiểu biết mới có yêu thương thật sự. Tình thương hay yêu thương ở đây là một trong 5 hạnh của GĐPT được biểu hiệu qua 5 cánh của hoa sen. Để có được tình yêu thương chân thành chúng ta cần có trí tuệ để hiểu biết. Từ khả năng hiểu biết yêu thương nầy cho phép chúng ta biết bao dung xả bỏ những tâm niệm xấu xa làm cản trở hạnh phúc an lạc chân thực trong cuộc sống. Một con người tràn đầy với những chất liệu cao quý như thế thì làm sao chúng ta có thể thờ ơ hay lãng quên hoặc xa lánh. Hãy cố gắng không ngừng để tô điểm cho mình cho đời thêm tươi thắm với những chất liệu tốt đẹp như thế.
Màu Lam của áo Em mặc chính là kết đọng từ những chất liệu cao quý của Tam Bảo, Phật Pháp Tăng, của Trí Tuệ, Thanh Tịnh, Tinh Tấn của Từ Bi và Hỷ Xả. Tâm hồn của những người Em trong tổ chức GĐPT tuyệt vời như thế làm sao tôi không thể yêu thương được. Bạn mà không biết yêu thương những tâm hồn như thế là tâm hồn bạn có vấn đề.
Tôi đã yêu thương màu Lam tự thuở nào. Tôi đã yêu thương màu Lam từ khi tôi vào đoàn. Tôi đã yêu thương màu Lam suốt trong quãng đời tu tập của mình. Tôi đang yêu màu Lam nồng nàn tha thiết, và tôi cũng sẽ yêu thương màu Lam cho đến hơi thở cuối cùng, để ngày mai khi tôi ra đi, tôi sẽ còn được nghe hàng trăm, hàng ngàn đoàn sinh đứng quanh tôi tiễn đưa tôi về cõi Phật bằng bài hát, “Tôi Yêu Màu Lam”. Tôi cũng tin tưởng một cách tuyệt đối rằng tất cả các Anh, các Chị, các Em, những đoàn sinh của tổ chức GĐPT đã, đang và sẽ yêu màu Lam như chính tôi đang yêu. Các Anh, các Chị, các Em ơi! Cuộc đời chúng ta sẽ đẹp mãi như bài thơ vì tâm hồn chúng ta đã và đang được tô điểm bởi màu Lam bất diệt nầy.
Chùa Trúc Lâm, Chicago, IL, USA
Cuối mùa Hạ 2012
Thích Hạnh Tuấn