HT Thích Quảng Độ: Thơ về Mẹ
DÂNG MẸ
Bao năm rồi con lưu lạc ngàn phương
con nhớ mẹ suốt canh trường khắc khoải
ơn dưỡng dục mẹ ơi sao xiết kể
công sinh thành con nghĩ quặn lòng đau
khóm mai già xơ xác đã từ lâu
trơ vơ đứng giữa trường đời gió lộng
dòng sông chảy ấy đời con trong mộng
lững lờ trôi trôi mãi đến bao giờ
có những đêm con thiêm thiếp trong mơ
con mơ thấy hồn con về thăm mẹ
được ấp ủ trong tình thương của mẹ
mảnh hồn con ấm dịu biết bao nhiêu
bốn phương trời con tìm kiếm đã nhiều
nhưng không có một tình yêu của mẹ
Vu lan đến cõi lòng con quạnh quẽ
bóng người xưa như phảng phất đâu đây[1]
một chiều thu lạnh dâng bát cơm đầy
tình nghĩa ấy mẹ ôi bao thấm thía
phương trời này con ngậm ngùi rơi lệ
đức cù lao muôn một trả chưa xong.
(1962)
__________
[1] Nhớ tới hình ảnh của ngài Mục Liên dâng cơm cho mẹ là bà Thanh Ðề.
LẠY MẸ
Hơn hai mươi bảy năm trời cách biệt
mắt mẹ đã mờ vì nhớ thương con
mẹ trông chờ bao ngày tháng mỏi mòn
nhưng chỉ thấy mây bay và gió thoảng
mẹ có ngờ đâu đời con phiêu lãng
như cánh chim trời xiêu bạt bốn phương
để giờ đây trong cảnh ngộ đau thương
cảnh tù ngục tối tăm và buồn thảm
con hối hận từ đáy sâu tâm khảm
đạo thần hôn[2] đã lỗi phận làm con
tám mươi tuổi mẹ có còn mạnh khỏe
hay hạc vàng đã cất cánh bay cao
cứ đêm đêm theo dõi những vì sao
nhìn Bắc đẩu con tuôn trào nước mắt
con quì xuống chắp hai tay trước ngực :
“Lạy đức Từ Bi cứu độ mẫu thân
cõi Sa bà khi mẹ đã mãn phần
cảnh Cực lạc là quê hương an dưỡng”
lòng chí thành nguyện cầu trong tâm tưởng
_____________
[2] Thần hôn: hôn định thần tỉnh, nghĩa là buổi hôm phải hầu cha mẹ cho định giấc ngủ, buổi sáng phải thăm cha mẹ xem có được yên không.
XUÂN NHỚ MẸ
Mỗi lần xuân đến gợi thêm sầu
con ở phương này mẹ ở đâu
Nam Bắc đôi bờ dòng nước bạc
trông vời bóng mẹ khuất ngàn dâu
Con đi từ độ trăng tròn ấy
trải mấy xuân rồi xuân viễn phương
trên vạn nẻo đường con cất bước
cõi lòng vương nặng mối sầu thương
Mái đầu mẹ nhuộm mầu sương tuyết
chồng chất đôi vai lớp tuổi đời
con muốn thời gian ngừng đọng lại
cho mùa xuân mẹ mãi xanh tươi
Thời gian vẫn cứ lạnh lùng trôi
hoa úa tàn phai trái chín mồi
chua xót lòng con niềm hiếu đạo
chân trời xa cách lệ tuôn rơi.
(1964)