Minh Đức Triều Tâm Ảnh: Tôi tìm Phật

1-

“Nhược dĩ sắc kiến ngã
Dĩ âm thanh cầu ngã
Thị nhân hành tà đạo
Bất năng kiến Như Lai”
Câu kệ ngôn xưa
Tôi đọc mãi, tụng hoài
Qua tháng qua năm
Tuổi tác chất đầy
Mà vẫn không bao giờ thuộc được
Tôi đã từng đi tìm ngài
Qua nguy nga chùa tháp
Tượng đài vàng son
Điểm ngọc, đeo châu
Từ kinh thành phồn hoa
Đến đô thị sắc màu
Chân dung Phật thật huy hoàng tráng lệ
Ngài ngồi trên bảo đài cao
Uy nghi chín bệ
Long phục, hổ chầu
Hàng quỷ, độ ma
Ngài phóng hào quang
Xuyên cõi ta bà
Oai nhiếp thần linh
Đoạt quyền Thượng Đế
Cứ mỗi độ Vesak
Là tưng bừng khắp năm châu bốn bể
Nhân loại lại reo hò đại lễ tôn nghinh
Cờ phướn, đèn hoa phất phới, lung linh
Nhã nhạc, trầm hương
Vũ ca dìu dặt!
Đấy có phải là chúng ta đi tìm Phật?
Khi chúng sanh đang thống khổ, tai ương
Khi đạo đức tan hoang, đỗ vỡ thê lương
Khi khủng bố, chiến tranh, điêu tàn nhân lý
Ngài đâu cần nhân gian tôn xưng, cổ suý
Đâu cần phù hoa sắc tướng tri ân
Mỗi người hãy tự tu
Tự ngắm bóng mình
Để thấy rõ tham sân chất dày bản ngã
Mặt nạ hư dối đã tráo lầm bao độ
Quá dày sâu không thấy rõ thực hư
Phật không thể ngồi trong điện các kim châu
Cũng đâu muốn chốn chốn già lam
Hoành tráng, lớn to
Để nhân huy chương, kỷ lục
Đệ tử sa-môn chỉ cần cội cây, lều trống
Ôm bát xin ăn, dị giản thanh bần
Manh áo cà sa chỉ để che thân
Đâu phải là tỷ phú, đại gia mà cao sang, kiểu cách
Đâu phải đại đế, tiểu vương
Mà lễ nghi phục dịch
Chân đất đầu trần, tuệ đức gương trăng
Buông bỏ, xả ly cả mảy vi trần
Không dính bụi
Khi huyễn thân trả về cho cát bụi
Hạt xá-lợi là ngọc
Được kết tinh từ vô biên trí giác
Từ vô biên hỷ xả từ bi
Có hành, có tu mới biết có gì
Đi tìm Phật khỏi thấy mình lạc lối
Tôi đã mê si, vô minh mà dặm trần dong ruổi
Chạy đuổi theo bóng sắc của ma vương
Những cám dỗ kiêu sa
Những ảo ảnh mê trần
Ngoại tướng là thiên cung
Nhưng bên trong là địa ngục
Bây giờ tôi đã tỉnh thức
Mong thế gian cùng tỉnh thức
Để trở về giác niệm quy y!

2-

Câu kệ ngôn xưa
Nguyên ngữ nói gì
“Nhược dĩ sắc kiến ngã
Dĩ âm thanh cầu ngã
Thị nhân hành tà đạo
Bất năng kiến Như Lai”
Tôi đã từng thơ, văn giỡn chữ, khoe tài
Cũng đã từng mỹ ngôn
Đăng đàn thuyết giáo
Những băng đĩa âm thanh tuyệt hảo
Những video giảng nói hùng hồn
Những báo đài ầm ĩ phô trương
Đức Phật hôm nay cũng phải tiếp thị thị trường
Cũng buôn bán âm thanh
Cho người người tìm Phật
Đàn sáo, nhạc ca, hát ngâm xảo thuật
Mê ly lòng người
Đắm đuối kẻ “chân tu”
Tôi đã từng bỏ trí, theo ngu
Chạy theo ngôn lời chập chùng khái niệm
Đi tìm Phật
Lại rơi vào thanh tướng
Quyết “xao thôi” chữ nghĩa cho hay ho
Sự thực một ly
Là ngàn dặm xa bờ
Ngón tay chỉ không còn là mặt trăng
Mà thấy toàn xanh đỏ
Thấy của phái này, của hệ kia
Của mưu đồ vị kỷ
Của tông môn mình
Của tử đệ đồng tràng
Ai cũng là chân sư, đạo sư, giáo chủ vênh vang
Ai cũng nắm chân lý trong tay
Ai cũng là thánh nhân
Vì thương đời mà ra tay cứu độ!
Nào thông điệp
Nào tuyên ngôn rộn ràng dâu bể
Nói rồi xong theo ước lệ đời thường
Nói rồi vỗ tay
Đoàn kết, yêu thương
Như ngọn gió xao qua rồi mất
Như chữ nghĩa, ngữ ngôn, âm thanh
Đã hiển bày sự thật!
Ôi!
Có vị hiền đức đã nói:
“Tri giả bất ngôn, Ngôn giả bất tri”
Biết bao năm đi tìm Phật
Mà tôi lại chạy đuổi theo thơ phú ca từ
Nói quá nhiều
Có nghĩa là đa ngôn đa quá
Nói nhiều thì lỗi nhiều
Nguyên ngôn càng xa lạ
Chỉ chứng tỏ sự nghèo nàn trí tuệ trong tôi
Lại còn tán hay, tụng giỏi, xướng tài
Chuông mõ dặt dìu
Cầu mong chánh giác
Tôi cũng đã từng
Mải mê âm thanh, sắc tướng
Mà bỏ quên giác niệm từng giờ
Mà bỏ quên tự tánh quy y
Tâm mình là Phật!

3-

“Nhược dĩ sắc kiến ngã
Dĩ âm thanh cầu ngã
Thị nhân hành tà đạo
Bất năng kiến Như Lai”
Do vậy, hôm nay
Tôi cố gắng học thuộc bài
Câu kệ ngôn từ ngàn cao sương khói
Câu kệ ngôn vượt muôn trùng bóng tối
Để trở về tao ngộ chân tâm
Vesak đã về đây
Tôi lặng lẽ âm thầm
Trong căn phòng nhỏ xa quê
Đốt một thỏi trầm
Rồi trầm tư, mặc tưởng
Rồi toạ thiền
Rồi rời xa âm thanh, sắc tướng
Rời xa đảo điên, thế mộng phù du
Tôi đã từng bị bản ngã nhốt tù
Bản ngã lợi danh, kiêu căng, vị kỷ
Quyết học cho thuộc
Bài kinh về “lửa”
Lửa đã cháy rồi
Từ mắt tai mũi lưỡi
Lửa đã cháy rồi
Từ sắc thanh hương vị giác
Lửa đã cháy rồi
Địa đại, thiên hà
Ba cõi cháy rồi đốt bạn, đốt ta
Đốt cả nhàn vui, lạc an tâm lý
Đốt cả quỷ vương, dạ xoa, ma mị
Đốt cả rồi
Để thấy rõ duyên khởi tánh không
Từ tánh không
Có bóng Phật trăng lồng
Trời chân đế
Tao phùng trong từng hơi thở một
Tôi đi tìm Phật
Biết bây giờ là thật
Trong cô liêu
Chỉ có Phật của lòng tôi
Để nguyên ngôn chẳng hiện chữ lời
Chim bay trên trời kia
Đám mây trăng thong dong kia
Cùng vô tâm xoá dấu!
Đức Phật của tôi
Vẫn xán lạn
Triệu triệu huy quang tinh đẩu! 

Chùa Hương Đạo
Fort Worth – Dallas – Texas

Hiển thị thêm
Back to top button