Viên Linh: Chúc biệt
Trăm năm thôi nhé em về
Từ đây tần hải chia lìa nhớ thương.
Lên cao, con nước làm nguồn
Xuống sâu làm bể, trăm đường làm mưa.
Khóc em mù ngọn suối mơ
Lầm than kinh rạch, sững sờ đò ngang
Thương em đò dọc muộn màng
Xôn xao bờ bãi, bẽ bàng hồ ao.
Tiếc em, ngầu đục sông đào
Ngất kêu đầu thác, ào ào thủy ba
Thở than xanh ngọn ngân hà
Nỉ non giọt nước mái nhà cuối hiên.
Rằng xưa em vốn mẹ hiền
Nuôi con giòng sữa triền miên tháng ngày
Yêu chồng son sắt không phai
Quẩn quanh tổ ấm, miệt mài dáng thu.
Yêu sông núi, hận quân thù
Đưa con ra trận, phục mồ vô danh
Yêu ai gầy mộng tan tành
Yêu quê đói kém, yêu thành lầm than.
Giận người nham hiểm gian ngoan
Thương người chất phác lỡ làng tấm thân
Khóc em, trời nhỏ mưa dầm
Sương sa liễu rủ, ầm ầm bão giông.
Đưa em, nước cuốn lấy rồng
Bình minh trời mọc cầu vồng tiễn em
Trăm năm thôi nhé đôi miền
Hải triều đi mãi, đất liền lùi xa.
Đèn soi có ngọn Đồng Đăng
Cùng nàng Tô thị trăm năm đợi chồng.
Thủy Tinh sầu hận trong lòng
Khối tình đã mất biển Đông còn thù.
Sợ ma, em lánh Thần Phù
Hận xưa Mã Viện cuốn cờ, lật ghe.
Ngủ đi em, dưới Thủy Tề
Yên vui em ngủ tiếc gì nhân gian.
Trăm năm thôi nhé lìa tan
Hơi thu thổi lạnh sông vàng đìu hiu
Nhớ em đỏ rực ráng chiều
Âm u lòng bạn, tiêu điều người xa.
Từ đây đáy biển là nhà
Chúc em một giấc yên hà bình an.
(Thủy Mộ Quan)