Vĩnh Hảo: Trong những thoáng chốc
Có những thoáng chốc trong đời thật đẹp.
Khi những giọt nước tụ lại thành khối, chúng gom thành dòng, chảy và rơi xuống thật nhanh, ào ạt, cho đến khi lơi dần, cạn dần… rồi cuối cùng là sự rơi thong thả của từng hạt nước. Ở những khoảnh khắc ngưng tụ và rơi xuống nhẹ nhàng, cô liêu của từng hạt nước, có lẽ là những khoảnh khắc đẹp nhất. Nơi đó, mọi thứ lăng xăng, chộn rộn, manh động, hoạt náo… đều lắng xuống, lắng xuống, cô đọng lại ở điểm, một thoáng chốc. Thoáng chốc vô tận.
Người mẹ ngồi xe lăn, được người con tiễn đưa đến tận cổng vào máy bay. Cô tiếp viên hàng không nhẫn nại chờ đợi hai mẹ con ôm nhau, nói lời từ biệt trong nước mắt, rồi mới đẩy chiếc xe lăn qua cổng. Người mẹ trông rất yếu, có vẻ đang bệnh nặng. Người bà xọp đi, mềm nhão, mong manh, ngồi thõm vào giữa chiếc ghế bành rộng dành cho hành khách thượng hạng. Bà mặc áo thun cổ cao màu hường và áo len màu đỏ sậm, cả hai đều rộng xùng xình, có lẽ vì bà đã gầy đi nhiều so với lúc mới mua áo. Khoác thêm bên ngoài là một cái áo lông choàng màu đen, bà mặc luôn khi ngồi vào ghế, từ chối cởi ra để treo nơi tủ gần lối đi theo đề nghị của cô tiếp viên hàng không. Bà ngước nhìn từng người bước vào, đi ngang chỗ ngồi của bà. Đôi mắt mệt mỏi, quầng thâm, nhưng vẫn cố gắng mở lớn, quan sát những gì xảy ra chung quanh.
Hành khách từ khắp nơi đổ về sân bay, hối hả, lăng xăng… Tùy theo chuyến bay mỗi người đã chọn lựa trước, họ chọn hãng hàng không, bãi đáp, cổng, giống hoặc khác nhau. Cuối cùng là những dòng người, như những giọt nước tụ lại với nhau, được phân loại, xếp thành hàng. Sẽ đi chung trên một chuyến bay với một cộng nghiệp. Sẽ chia tay nhau với những biệt nghiệp. Cái chung và cái riêng, chẳng biết đâu mà nói. Như những giọt nước, rơi đọng trên chiếc lá, bay giữa hư không. Nước rơi, nước đọng, chỉ là duyên riêng của mỗi giọt. Khi máy bay chuẩn bị cất cánh, mới thấy rõ sự ngưng đọng của những phận người. Kể từ giây phút ấy, họ không còn gì để phải bận rộn nữa. Tất cả những thủ tục, bổn phận và trách nhiệm cần thiết đối với an ninh phi trường và phi cơ đã hoàn tất. Tất cả những lời nhắn nhủ, dặn dò, tạm biệt… đã làm xong. Người tiễn đưa đã xa khuất. Điện thoại cầm tay cũng đã tắt trước giờ khởi hành. Bây giờ là giây phút của lữ hành trên những dặm dài; của từng giọt nước đọng lại từng cõi riêng. Từng giọt nước, từng giọt sương long lanh, lấp lánh trên đầu lá cỏ. Ban đêm, nó hút cả màu đêm xám nghịt mịt mùng; ban ngày, nó thu cả đất trời mênh mông xán lạn. Tất cả tụ lại nơi một điểm. Từ một điểm sáng lên tất cả. Chẳng có giọt nước nào mà không phản hiện hình sắc và tinh hoa của những giọt nước khác.
Mỗi phận người trong dòng sông đời cũng thế. Trôi lăn. Bươn bả. Đêm về, đọng lại trong giấc cô miên, với màn đêm tịch lặng. Sớm mai thức dậy, soi chiếu ảnh tượng muôn vẻ của đất trời. Có ai ngăn được mưa rơi. Có ai ngăn được ánh mặt trời chiếu rọi.
Khi chuyến bay sắp hạ cánh, có thông báo của phi hành đoàn về một người bệnh nặng cần y sĩ cứu chữa. Một bác sĩ có mặt trên chuyến bay đã xăn tay cứu giúp. Người ta kéo tấm màn ngăn giữa toa thượng hạng với toa hành khách thường. Không khí im lặng nặng nề, căng thẳng kéo dài gần một giờ đồng hồ. Nguyện cho mọi người đều được bình an, ngày cũng như đêm, giữa hư không hay trên đất liền, nơi biển cả hay nơi rừng núi. Phi cơ đáp một lúc lâu mà hành khách vẫn được yêu cầu ngồi yên tại chỗ. Có đoàn cấp cứu và cảnh sát tiến vào toa thượng hạng. Một thủ tục gì đó đang được tiến hành sau bức màn kéo hờ. Cuối cùng, người ta thoáng thấy cô tiếp viên hàng không dùng một tấm vải đen nhỏ phủ lên một người nào đó. Rồi hành khách được ra dấu, lục tục rời khỏi phi cơ, tiến về cổng hải quan và khu nhận hành lý. Đoàn lữ hành như dòng nước tản ra, mỗi người một hướng, để lại sau lưng người đàn bà mặc chiếc áo thun hồng và áo len đỏ sẫm với áo khoác dày và chiếc khăn đen trùm lên mặt. Chiếc phi cơ, như chiếc lá từ hư không đậu lại nơi bờ thinh lặng. Có một giọt nước đọng lại trên chiếc lá ấy khi tất cả những giọt nước khác đều tuôn rơi.
Có những thoáng chốc trên đời thật đẹp, khi người ta ngưng hết những lăng xăng, toan tính, buông thả tất cả những giận hờn, oán trách, thị phi…, khi người ta ôm chặt người thân bằng vòng tay tràn ngập thương yêu. Là phút tạm biệt hay vĩnh biệt, nào ai biết được. Đôi mắt, như hai giọt nước, cô đọng tất cả tinh anh của một kiếp người. Vẻ đẹp tráng lệ huyền ảo của con người, của cuộc đời dường như chỉ sáng lên trong niềm cô tịch. Nó thật là mong manh, thoáng chốc, nhưng đọng lại cả thiên thu.
LỜI CA CHO KẺ LÊN ĐƯỜNG
Mạnh dạn lên đường sá gì những chông gai
Ơi người viễn hành lang thang cô độc
Dù trái đất ngửa nghiêng, dù biển cạn núi mòn
Bước chân không thể hoang mang bối rối
Trên con đường này, và ở nơi chốn ấy
Có hàng triệu bạn đồng hành hay không có một người nào thì vẫn như thế
Chỉ có ngươi, nên tự thâm nghiệm cái cùng đích của cuộc lên đường
Nơi chốn bao la vô cùng tận tất không phải là chỗ họp chợ đông vui
Khi chân trần chạm đến chóp đỉnh tịch liêu hiu hắt nhất, ngươi sẽ nhìn ra tất cả những gì kiếm tìm
Những thứ ấy chưa hề biến mất trong dòng tạp nhạp bẩn thỉu của trần gian
Hãy tha thứ và hãy nhẫn nại bước tới
Bằng những bước cô liêu lãng đãng như sương như khói
Chẳng có gì được hay mất trong những xó xỉnh mộng huyễn chiêm bao
Ơi kẻ lữ hành đáng thương, có gì phải băn khoăn thức dậy từng đêm
Nghi ngại chi mà nhìn sâu trong bóng tối mịt mùng
Hãy hùng dũng bước tới bằng những bước nhẹ tựa hư không
Chỉ như thế ngươi mới trở về nơi thinh lặng tột cùng…
Ơi kẻ lữ hành, ơi kẻ lữ hành
Lên đường, hãy cứ lên đường!
Midway City, ngày 01 tháng 11 năm 2006